Trên màn hình TV nhỏ bé, hình ảnh mờ ảo của Sadako dần hiện lên, ánh mắt đỏ rực nhấp nhô trong bóng tối. Cô gái tóc đen dài vươn ra từ TV, hơi thở lạnh lùng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Cánh cửa của tủ đột nhiên mở ra, tia sáng xanh lạnh lùng chiếu rọi vào góc tối.
"Cậu sẽ không thoát khỏi đây, bé con ạ," Sadako lạnh lùng nói, giọng điệu khẳng định không thể phủ nhận. "Ta đã chờ quá lâu để quay lại với công việc đầy máu và nước mắt này."
Nhóc trẻ run rẩy, ánh mắt sợ hãi của cậu lấp lánh trong đêm. Tưởng chừng như không còn lối thoát, đến khi Sadako lúc này xốn xang cười: "Nhưng ta muốn chơi một trò chơi khác lần này. Trò chơi mang tên... ẩn sự thật."
Một chút hoang mang xuất hiện trên gương mặt giờ đây sống dậy của nhóc trẻ. Nhấp nhô giữa sợ hãi và tò mò, cậu hỏi: "Sự thật gì vậy, chị Sadako?"
Sadako mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắt cô thoáng hiện lên một vẻ nhẹ nhàng, "Sự thật rằng... ta không muốn giết hại người nữa. Ta muốn tìm ra chính mình trong bóng tối. Và cậu, bé con, sẽ giúp ta thực hiện điều đó."
Nhưng liệu rằng Sadako có thể thực hiện được điều mình mong muốn hay không, khi mà quá khứ đen tối vẫn vương vấn, và ám ảnh vẫn theo sát bóng lưng cô?