Trên đỉnh tòa nhà cao ngất ngưởng, ánh đèn mờ ảo của thành phố phản chiếu lên khuôn mặt điển trai của Yeon-woo, khiến anh trở nên huyền bí và không thể đoán trước. Hwi-bum, đứng dưới đế tòa nhà, nhìn lên khoanh tay, ánh mắt lo lắng không rời khỏi người mình từ lâu đã bắt đầu quan tâm.
"Yeon-woo, anh giả vờ đấy chứ? Đừng đùa nữa đi, anh xin em," Hwi-bum hô to, dường như âm thanh của anh vang dội khắp bầu trời đêm.
Yeon-woo không đáp, thay vào đó, anh nhìn xuống, mỉm cười nhẹ nhàng. "Em không giả vờ, Hwi-bum. Từ khi em gặp anh, cuộc sống của em đã thay đổi rất nhiều. Em muốn cảm ơn anh bằng cách nào đó."
Hwi-bum hoảng sợ, anh nhận ra rằng có lẽ động cơ của Yeon-woo không chỉ đơn giản như anh nghĩ. Anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh, lo lắng tràn ngập. "Em nghĩ gì mà nổi giận đến vậy? Chúng ta chỉ là bạn thôi mà."
Yeon-woo cười, đôi mắt sáng lên ánh đèn vàng của thành phố. "Anh không hiểu, Hwi-bum. Đối với em, anh không chỉ là bạn. Anh là người khiến em tin rằng có một vận may đến với cuộc đời này."
Nhưng trước khi Hwi-bum kịp nói gì thêm, Yeon-woo bước về phía lề tòa nhà, như muốn biến mất vào bầu trời đêm. "Nếu anh không yêu em, em sẽ không cần sống. Bởi vì chỉ có anh mới là vận may nhất đời của em."
Hwi-bum như mất hồn, anh biết đây không còn là trò đùa nữa. Anh nhận ra tình cảm mà Yeon-woo dành cho mình, và quyết định sẽ không để mất điều quý giá ấy. "Đừng chết, chúng ta cùng một nhóm cơ mà. Đồ khốn!" - Hwi-bum hét lên, trái tim anh như vỡ ra từng mảnh khi nhìn Yeon-woo biến mất trong bóng tối. Đêm nay, có lẽ sẽ đánh dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của họ.