Trong bóng tối của đêm khuya, bên cạnh bàn thờ thanh lọc, Kaguya ngồi ngẩn ngơ trong tâm trạng hỗn loạn. Mặc dù chiến thắng đã thuộc về cô, cảm giác hạnh phúc chẳng dừng lại trong tim cô. Mời gọi, cô mãi mãi không thể tránh khỏi nỗi lo sợ bất tận. Lờ mờ trong giấc ngủ, hình ảnh của Mokou, kẻ từng là đối thủ không đội trời chung, vẫn hiện hữu như một bóng ma không rời khỏi tâm trí cô.
Bình minh đã về, ánh sáng mặt trời vương vãi khắp căn phòng, hồn tinh cất tiếng thở dài. "Mokou ơi..." - Kaguya giãi bày, giọng nói run rẩy. "Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa. Liệu... liệu chúng ta có thể tìm được sự sống trong sự hòa bình, đậm chất linh thiêng, không?" Nước mắt rơi, cô gái thục nữ cuối cùng đã nhận ra, chỉ có bằng cách thừa nhận và tha thứ, họ mới có thể tìm được bí mật của bữa tiệc Ẩm Thực Vĩ Đại mà họ từng mơ ước.