Hệt như một cú sốc từ quả đấm không báo trước, Satoru bật dậy khỏi đám đất đầy vô cảm, chỉ để đối diện với một thế giới hoang dã khác xa với thị trấn xóm lành, mà anh từng biết. Ngọn núi xa xăm mờ ảo ở phía trước, những cột khói đen bốc lên từ rừng sâu như những cột khói tử thần. Tiếng thét kinh hoàng của động đất vẫn vọng lại trong tai anh, khiến trái tim anh đập loạn nhịp, hoá ra đây chỉ là đầu nổi kinh hoàng của cuộc hành trình mới của anh.
Bước chân đầu tiên trên con đường cô đơn, Satoru cảm thấy mình chìm trong cõi hư vô, nói chung- không tiếc nuối về quá khứ, cũng không biết hy vọng về tương lai. Anh không còn là chính mình, mà chỉ là một động vật sống sót trong một thế giới tàn phá. Sức sống và ý chí cần phải trỗi dậy từ những cảm xúc hắn khám phá chính mình, dù đó chỉ là sự hỗn loạn của tâm trí và trái tim nơi bóng tối thẳm sâu của nỗi sợ sẽ nhấn gót.
Nhưng Satoru không cô đơn mãi, bởi tại nơi hoang dã với cơn sống đầy quái dị này, anh phải lòng tin rằng đâu đó vẫn còn ánh sáng và niềm tin. Đã đến lúc anh tỉnh giấc, khám phá những khả năng đã lâu anh chưa từng biết, và chiến đấu để trở về ánh sáng, không chỉ cho riêng mình mà còn là cho cả thế giới mới đầy bí ẩn mà anh đang bước chân vào.