Trên tầng thứ năm của căn nhà cũ kỹ, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt lạnh lùng của Levi. Anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào Hange, người đang nghịch ngợm vẽ mấy đường cong trên bảng vẽ. "Đừng nghịch ngợm làm gì, Eurydice," Levi lạnh lùng nhắc nhở. Nhưng Hange chỉ cười tươi và tiếp tục, bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên bức tranh đầy màu sắc. "Đừng gọi tôi như thế," Hange mỉm cười, câu trả lời đầy bí ẩn khiến Levi ngơ ngác. Trái tim anh đập rộn ràng, hơi thở dồn dập, bởi lời chào buổi sáng ngọt ngào đó đã thổi bay mọi rào cản giữa hai tâm hồn đang vật đấu trong cuộc chiến không lối thoát.