Trong tầm tay, Kuroko cầm một chiếc lá vàng lay động nhẹ giữa gió. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Aomine, ánh mắt đầy bi thương và khó đoán. "Anh có tin vào tình yêu không, Aomine-kun?" Hỏi Kuroko, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một điều gì đó đầy ý nghĩa. Aomine trầm ngâm một chút trước khi trả lời, "Tình yêu là một thứ ngọt ngào nhưng cũng chứa đựng nhiều đau khổ. Anh không biết anh có thể tin vào nó hay không." Họ đứng trong im lặng, nhìn nhau nhưng có một khoảng cách vô hình chia cách họ. Nhưng giữa bầu trời xanh biếc, có một vì sao sáng lấp lánh, như một lời thề hẹn với tương lai.