Trong văn phòng tĩnh lặng, Minato ngồi ôm đầu bên bàn làm việc, cảm giác ê chề như những cánh búa đập sâu vào tâm trí anh. Ánh mắt mị mở cửa thoáng, và anh nhìn thấy Kanemaru đứng đó, ánh mắt trầm mặc nhưng đầy biểu cảm.
"Hãy lấy mình ra khỏi đây," Minato nói, giọng nói run rẩy vì sự phẫn nộ và sự tức giận tích tụ trong lòng anh. "Tại sao tôi phải chịu đựng tất cả như vậy? Tôi... tôi không thể chịu đựng nổi nữa."
Kanemaru cảm thấy tim mình nhồi nhục khi thấy Minato như vậy, anh bước lại gần, đặt bàn tay nhẹ lên vai anh. "Anh cần phải kiên nhẫn," anh nói, giọng nói em ái. "Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn này cùng nhau, Minato."
Minato quay lại nhìn Kanemaru, ánh mắt mờ lệ. "Tôi không biết phải làm gì nữa," anh thổn thức. "Nhưng khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy bình yên. Anh có thể ở đây với tôi không?"
Kanemaru cười nhẹ, rồi đưa đôi môi nhấp nhô, hôn nhẹ lên trán Minato. "Chắc chắn, Minato. Anh sẽ luôn ở đây để chăm sóc và bảo vệ em."
Hai người đắm chìm trong sự ấm áp của tình yêu, để quên mất những khó khăn và áp lực bên ngoài. Tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn, đưa họ tới những vùng đất mới, nơi mà họ có thể hòa mình vào vòng tay của nhau, vĩnh viễn.