Miyuki vội vàng nhấn nút tắt báo thức, nhưng hồi này, cô chẳng còn ngủ yên bình được nữa. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng thông qua cửa sổ, làm cho áo ngủ mỏng manh mà cô mặc trở nên trong suốt hơn. Cô nhìn quanh phòng, thẩm thấu lời Mikage nói: "Vị tiểu thư không nên lạc vào giấc mộng này." Giấc mơ kì lạ vẫn còn rõ trong tâm trí cô, những hình ảnh hỗn độn về Mikage và một khuôn mặt khác - khuôn mặt giống hệt cha cô!
Vỗ dậy, Miyuki cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi ngực. Cô chạy xuống tầng dưới, chỉ thấy Mikage đứng trước bức tượng cha cô, ánh mắt bí ẩn. "Mikage, anh có biết gì không?" Miyuki hỏi, giọng run rẩy.
Mikage quay sang nhìn cô, nụ cười mỉa mai nổi lên trên môi. "Vị tiểu thư cần phải chuẩn bị tinh thần cho những bí mật mà mình sắp phải đối diện."
Ấy vậy mà, từng câu chuyện cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn của sự thật ẩn giấu sau cái giấc mơ huyền bí kia. Miyuki nhận ra rằng, bí ẩn về cha mẹ mình, về Mikage và về chính bản thân cô, đang chờ đợi cô khám phá.