Trong bối cảnh ồn ào của khách sạn xa lạ, Trình Nhất Nặc bị cuốn vào vòng xoáy của âm mưu và sự hiểu lầm. Tiếng cửa phòng khẽ khắc mở ra, ánh đèn phòng chói chang phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Đế Hào - người đàn ông mà cô chỉ nghe nhiều đồn thổi từ truyền miệng của đồng nghiệp. Nhất Nặc không kịp phản ứng khi bị hắn kéo gần, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao sắc quét qua bức họa hồn nhiên của cô.
"Em... em muốn làm gì?" - giọng hỏi từ cô vừa bị rung lên, lòng ngực nhấc lên hồi hộp.
Hắn bất ngờ cười, sự khích lệ trong ánh mắt không giấu diếm. "Anh muốn xem em ngượng ngùng như thế nào khi cởi áo ngủ trước mặt anh."
Nhất Nặc đỏ mặt, bước lui về phía cửa. "Anh... anh muốn làm gì?!" Hối hận vì đã dấn thân vào tình huống này, cô cố gắng giữ gương mặt ung dung nhưng không thể che giấu sự run sợ trong mắt.
Một nụ cười cười lạnh lùng trôi qua môi hắn. "Anh không nhớ rõ em nói 'em không phải làm thuốc giải tình dược' sao?"
Nhất Nặc giật mình, không thể tin vào những gì vừa nghe. Rốt cuộc, tại sao cô lại chọn lúc này để trêu chọc Đế Hào, kẻ lão luyện của thế giới hắc đạo?