Trong bóng tối u ám của căn phòng nhỏ, tiếng gió lạnh gió thổi qua cửa sổ mở nhỏ làm nhấn chìm tiếng rên rỉ của người đàn ông bị tra tấn. Ánh đèn mờ lẻn qua rèm cửa, phản chiếu lên gương mặt bầm tím của anh ta. "Nói đi, đồ trai trẻ! Căn cứ ấy ở đâu?" tiếng hỏi nghi ngờ vang lên từ ánh đèn sáng chói.
Anh ta nhắm mắt, cố gắng nén đau để giữ im lặng. Các đồng đội của anh đã lần lượt rơi vào tay kẻ thù chỉ vì nguyên một lời tiết lộ. Anh biết, mỗi giọt máu tràn trên cơ thể mình không chỉ là sự đau đớn mà còn là sự lựa chọn giữa tính mạng và niềm tin. Nhưng anh không thể, anh không thể phản bội lời hứa, dù giữa cái chết và sự sống chỉ còn một sợi dây mong manh.
Khi cơn đau dồn kề tới giới hạn, anh mở mắt nhìn thẳng vào ánh đèn sáng, ánh sáng cuối cùng anh muốn nhìn trước khi kết thúc cuộc hành trình đầy máu và nước mắt. Nhưng lúc đó, một bóng hình quen thuộc bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, một người không ai khác, chính là người đồng đội đã từng bị coi là kẻ phản bội. "Anh sẽ không để em chết, đồng đội ơi," giọng nói khẽ thì thầm, nhưng chứa đựng quả nhiên liệu cháy bỏng.
Từ đáy vực thẳm của tâm hồn, một tia hy vọng mới bắt đầu phả, nhen nhóm lên ngọn lửa dũng cảm. Không chỉ là cuộc chiến chống lại kẻ thù, mà còn là cuộc chiến để bảo vệ tinh thần đồng đội và niềm tin cuối cùng còn sót lại.