Trong bóng tối của căn phòng, Geon Woo cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, đôi mắt run rẩy nhìn theo từng cử động của tiền bối. Anh ta đang đứng trước mặt, ánh sáng lung linh từ màn hình laptop chiếu sáng lên gương mặt điển trai và không chút lộ bất kỳ dấu hiệu bất ngờ nào.
"Anh... anh không nên nhìn vào đó!" Geon Woo vội vàng cố gắng che mắt lại, nhưng từng nỗi lo sợ như dao sắc cắt vào tâm can, cậu không kiềm chế được cảm xúc khi nhận ra mình đang mất kiểm soát tối đa.
Tiền bối không nói lời nào, ánh mắt hoang mang nhưng cũng chứa đựng một sự quyết định nào đó. Hơi thở của cậu trở nên rối bời, cùng với những tiếng đập gấp của trái tim, còn nỗi sợ hãi lan rộng khắp khắp khắp trong tâm hồn: "Anh ta sẽ nói gì? Anh ta sẽ làm gì?"
Đột nhiên, tiền bối nắm chặt cằm của Geon Woo, nước mắt lung lay trong ánh mắt dường như đã lýt đến khiến cậu điêu đứng. Anh ta cất tiếng, giọng điệu thấm vào lòng người, "Em không cần phải sợ. Tất cả... sẽ ổn thôi."
Tiếng nói như lời hứa của một người tình yêu thương, chiếc quần tuột đến đến mắt cậu, hư không mộng mị. Geon Woo nhảy ra khỏi giường, buông thân mình vào vòng tay anh ta, giữ chặt, như muốn ghi sâu vào tâm hồn cái cảm giác tình yêu không dừng lại...