Trong màn đêm u tối, ánh trăng nhạt nhòa soi sáng qua cửa sổ phòng bệnh. Hikari, cô gái mang trong mình một vết thương sâu, bước nhè nhẹ vào căn phòng trống trải. Chiếc áo trắng trong đêm đen phản chiếu làn da trắng mịn, nhưng trong đôi mắt xanh buồn trũng hóa ra vẫn còn dấu vết nỗi đau vô hình. Mẹ cô, người phụ nữ mà cô yêu thương nhất, đã rời bỏ cô mãi mãi.
Rơi vào tuyệt vọng, Hikari ngậm ngùi quỳ gối bên chiếc giường đã đứng gần trăm ngày để châm ngọn nến nhỏ. Đèn phòng dần lên ánh sáng như ngọn lửa hy vọng đang rực cháy trong tim cô, bừng tỉnh niềm tin mà cô đã từng vụt sáng. Kỷ niệm về những ngày hạnh phúc với mẹ dần xâm lấn, như một vườn hoa đầy màu sắc chói lọi giữa bão tuyết.
"Thật may là em vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm," Hikari thì thầm, mắt ướt đẫm lệ. Chợt, một bông hoa nhỏ màu hồng vừa nở tựa như một lời chúc từ thế giới bên kia, mang theo hương thơm dịu dàng của hy vọng. Một điều kỳ diệu đã diễn ra, và trong tim Hikari, ngọn lửa hy vọng đã được đánh thức.