Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, Tae-ho đứng đợi Se-jun trước cổng công trường. Bầu không khí đầy khí đốt và mùi hơi sơn loang lổ, nhưng đôi mắt của anh lại tập trung vào đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh. Thế giới của anh chợt trở nên yên bình khi Se-jun bước tới, ánh mắt nồng nàn dường như chứa đựng một bí mật nào đó.
"Anh sẽ làm việc nào cho tôi hôm nay, đàn anh?" Se-jun hỏi, giọng nói nhè nhẹ như làn gió thoảng qua.
Tae-ho không thể không lưu luyến nhìn vào đôi mắt xanh biếc ấy. "Chúng ta sẽ kiểm tra các thiết bị an toàn, không nên coi thường bất kỳ quy tắc nào," anh nhắc nhở với sự nghi ngờ trong ánh mắt.
Thế nhưng, Se-jun không nghe lời. Trong lúc đang làm việc, anh liên tục đưa mắt về phía Tae-ho, khuôn mặt thoáng chút quấy rối. Mỗi lần nhìn thấy, Tae-ho đều cảm thấy lạ lẫm và bối rối hơn. Liệu Se-jun có tình ý với mình, hay chỉ là sự ngẫu nhiên?
Một vụ tai nạn đột ngột xảy ra, khiến cả hai người bị kẹt trong căn phòng nhỏ. Trước ánh đèn yếu ớt, Se-jun nhìn thằng vào mắt Tae-ho, ánh mắt ẩn chứa sự đồng tình lẫn khao khát. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Se-jun thì thầm.
Tae-ho cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, lẫn lộn giữa tâm trạng lo lắng và phấn khích. Liệu cuộc gặp mặt ngẫu nhiên này có thể biến thành một tình yêu mãnh liệt hay chỉ là sự hiểu lầm?
Họ đều biết, từ giây phút này, mọi quy tắc sẽ không còn giữ lại họ, và an toàn chỉ có thể đạt được khi họ hiểu rằng định mệnh đã định sẵn họ thuộc về nhau.
Nhưng liệu tình yêu đó có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn và thử thách mà số phận dành cho họ?